Trở Về

Chiều lặng lẽ lê bước về quê cũ
Nắng dần rơi chầm chậm phía chân đồi
Nghe nỗi buồn dâng lên trái tim tôi
Khi hay tin người anh trai đã mất

Ôi kiếp người sao thật quá mong manh
Bao ước mơ giờ đây anh khép lại
Em còn gì khi mất một người anh
Đời nghiệt ngã cuốn mất anh thật rồi

Còn lại gì giữa dòng đời oan nghiệt?
Ai sẻ chia những đắng cay thăng trầm
Phút cuối cùng chỉ còn một mình em
Anh đã đi bỏ em gái khốn cùng

Anh nghỉ nhé, khi về nơi xa ấy!
Ở nơi nầy nhiều lắm những bi ai
Em ở lại chốn trần gian ai oán
Trả cho đời hết món nợ nhân sinh

Ở nơi ấy tim anh hết sầu não
Hết giận hờn hết trách móc hờn ghen
Hết xót xa khi thân phận thấp hèn
Hết lụy phiền nhìn thế nhân thù hận

Anh ra đi… đâu nghĩa là đã mất
Nước mắt nụ cười cuốn mất đời anh
“Nhưng em tin rằng ngày mai trong Chúa
Chẳng có nỗi buồn đẹp mãi niềm vui” (Phanxicô)


VuPhuongThy ( 23/7/20)